Trong các thành phố châu Âu tôi có dịp đặt chân tới, có lẽ du lịch Paris đọng lại cảm xúc hơn cả. Là nơi thành phố đẹp nhất, đỏng đảnh nhất, “rắc rối” nhất, hỗn độn nhất, thơ mộng nhất, lãng mạn nhất và cũng…thơm ngon nhất.

Du lịch Paris, giống như dạng du lịch kiểu “gạn đục khơi trong” vậy

Thử tưởng tượng, bạn là dân Sài Gòn, ra Hà Nội chơi. Đi ăn hàng quán, bạn mở miệng cất giọng Sài Gòn, thế nào bát phở gà phở bò của bạn cũng “được” bớt vài miếng thịt, nếu may mắn, bát phở của bạn vẫn đầy đặn, nhưng bạn sẽ phải trả tiền bát phở giá hơi bất thường tí. Hoặc ngược lại, bạn là dân Hà Nội vào Sài Gòn thăm thú, lớ ngớ túi xách điện thoại tung tẩy ngoài đường, phần trăm cao là bạn sẽ có cơ hội sắm túi mua điện thoại rồi làm lại giấy tờ mới. Tất nhiên, giờ Hà Nội hay Sài Gòn gọn gàng tử tế lên nhiều rồi. Tuy nhiên, Paris của chúng ta có thể “phức tạp” như vậy đấy.

Trong một vài bài trước viết về Paris, tôi từng đề cập đến tình trạng cướp giật, lừa lọc, xin đểu ở Paris. Đến Paris, bạn hãy như người Nhật “Hậy! Hậy!” rồi rảo bước nhanh mỗi khi gặp các đoàn thể gồm bà già hòa quyện gái trẻ Unicef vồn vã cố cài vào đầu vào ngực bạn cành hoa – huy hiệu rồi xin bạn chữ kí rồi ép bạn đưa tiền cống nộp tổ chức gi gỉ gì gi nào đấy. Ở những khu vực mua sắm sầm uất như đại lộ ánh sáng Champs-Elysées, mặc cho cảnh sát túc trực thường xuyên, luôn chầu chực sẵn các phi đội cướp giật, rình rập đối tượng khách du lịch mũi tẹt da vàng, hay ngố Tàu mề đay đeo ngang người, Ơ- khờ-rô (Euro) giắt đầy người hí hửng ghé thăm Chanel Hermes. Tất nhiên, nếu bạn trông như tôi, đeo ba lô đeo túi giản dị, quần áo ( nếu có hiệu thì cũng không nên hiệu kiểu nhà giàu mới nổi ) Zara Hoa và Mơ (H&M), mặt nhanh nhẹn tăng động chút, bạn sẽ an toàn. Đó là bề nổi của Paris tôi  chia sẻ với bạn. Paris nổi lềnh phềnh những trộm cắp lừa lọc Unicef đủ trò.

Giờ, chúng ta cùng gạn đục khơi trong

Tôi lang thang quanh Paris. Đói meo. Mua tạm ở một máy bán tự động trong lúc đợi tàu điện ngầm thanh kẹo Kinder Bueno. Khỉ gió! Đen thế! Đút tiền vào máy mà máy nó không chịu “nhả” kẹo. Tôi bắt chước Mr.Bean, coi cái máy như cái trống cỡ đại, tôi..đập nhiệt tình. Tôi chịu thua. Vì tàu tới rồi. Tôi lên tàu, hậm hực với cái bụng lép kẹp. Trước mặt tôi, cô gái trẻ tóc xù, đeo kính, dáng vẻ sinh viên, đang hả hê bóc vỏ thanh Bueno, rồi… bẻ cho tôi một nửa. Tôi thề! Đó là món đồ ngọt ngon nhất tôi từng ăn ở Paris, vượt xa những Laduree hay Pierre Hermes hay Eclair hay Chocola…

Tôi mò lên đồi Montmarte vãn cảnh. Con đường chính dẫn lên nhà thờ đỉnh đồi quả thực nhộn nhịp xen lẫn…nhộn nhạo. Hình như tôi có kể bạn rồi, tôi bị đám thanh niên da đen vây quanh, đeo vào tay sợi chỉ màu rẻ tiền, rồi “búa” tôi là đeo vào rồi cầu nguyện trong nhà thờ thì mới…linh thiêng, rồi xin đểu tôi 10 Ơ-khơ-rô. Sau khi nộp lại…5 đồng tiền lẻ, tôi bực bội leo tiếp lên đỉnh Montmartre. Đông kinh khủng! Lên đến nơi, tôi mới hiểu tại sao ai cũng yêu khu này. Toàn cảnh Paris dọn ra ngay trước mắt bạn. Thoáng đãng, yên bình, thơ mộng, và trong veo. Quanh đỉnh đồi, nhiều hàng lưu niệm, nhiều hàng tranh. Tấp nập người Pháp xen lẫn khách du lịch. Đan chéo các hàng xu-vơ-nia là quán ăn quán cà phê tabac ( được phép hút thuốc ). Tôi chọn một quán, khề khà ly rượu vang, gọi món tartare bò sống băm nhuyễn bóp dấm trộn trứng tẩm ướp cùng tiêu và các loại rau gia vị, và ngắm nhìn Paris.

Ngồi ngắm người Pháp sành điệu no nê, tôi cuốc bộ quanh ngôi đền thiêng trên đỉnh Montmartre. Paris yêu nghệ thuật, yêu âm nhạc, yêu điện ảnh. Đó là đặc điểm chung của các quốc gia phát triển, người dân xứ họ được quyền chăm chút tỉa tót đời sống tinh thần sao cho sâu sắc và tinh tế. Người Pháp thì lại càng có gu. Gu từ thời trang, từ bánh ngọt, từ rượu, từ nước hoa, từ âm nhạc, từ phim ảnh, từ sách, từ hội họa… cho đến chính trị, du lịch, yêu đương, tư tưởng. Trên các con phố, ở các bến bãi, hay thậm chí trong các toa tàu điện, tiết mục đàn ca sáo nhị diễn ra cuồng nhiệt đến…phản cảm. Thử tưởng tượng, tàu điện Pháp thường quá tải người. Các toa tàu ken đặc hơi người đủ các châu Lục. Các ngôn ngữ khác nhau trổ ra khiến tàu càng bức bối. Rồi tiếng máy móc vận hành rít lên cành cạch. Chen chúc trong mớ hỗn độn đó là những kèn những đàn len lỏi cất lên nửa rưng rưng nửa sôi động xin tiền khách tàu xe. Quả thực quá sức chịu đựng của một kẻ vốn nhạy cảm với âm thanh và mùi vị như tôi. Mỗi khi đi tàu điện ngầm ở Paris, tôi thường đeo tai nghe, tránh bị tạp âm làm phiền, mặt khác, tránh giáp lá cà giao lưu với hội giả mạo Unicef đi xin đểu tiền. Quay lại với Montmartre, khung cảnh nơi đây đối nghịch hẳn với một Paris xô bồ trên mặt đất, lại càng một trời một vực với Paris nghèo khó chật vật dưới lòng đất. Tôi dạo quanh ngôi đền cổ, bên hông đền, vãn người lắm, vì người ta chỉ tập trung ở phía cổng chính, mục đích chụp ảnh check-in rồi…leo xuống. Ở góc vắng lặng này, hóa ra là một thế giới nghệ thuật đường phố đậm chất Paris. Nhẩn nha, thảnh thơi, hân hoan, và yêu đời. Tôi gặp hai nghệ sĩ kéo đàn dây, đang chơi bản nhạc tôi yêu thích, bản Canon của nhà soạn nhạc Pachebel. Canon, bản nhạc cổ điển từng được vang lên trang trọng trong các lễ cưới kiểu Âu, giờ ngân nga thánh thót yên bình không bon chen chật chội giữa bầu trời xanh trong cao vời vợt trên đỉnh Montmartre. Tôi lặng yên lắng nghe, tâm trạng hạnh phúc ngập tràn. Tôi nhận ra, tôi yêu Paris. Chúng tôi kết duyên nhau ở đỉnh đồi Montmartre.

Trong các thành phố châu Âu tôi có dịp đặt chân tới, có lẽ Paris là thành phố đẹp nhất, đỏng đảnh nhất, “rắc rối” nhất, hỗn độn nhất, thơ mộng nhất, lãng mạn nhất và cũng … thơm ngon nhất. Tôi xem nhiều bộ phim về Paris, đọc nhiều bài viết về Paris, chỉ thấy người ta khen Paris này nọ. Nếu Paris tròn vành vạnh vậy, chẳng phải đó là điều dối trá vừa trơ trẽn vừa nhàm chán sao?

Chào mừng bạn đến với Paris trong con mắt của một người khắt khe, nhưng thật lòng. Chúng ta sẽ còn gặp lại một Paris đỏng đảnh xong cũng đáng được cưng chiều trong những bài viết kế tiếp.
Theo Elle
Similar Posts

Leave a Reply